Thứ Sáu, 27 tháng 7, 2012

THỜI ĐÀM (XXIV): SAO PHẢI "XOẮN"?


Sau bao ngày chờ đợi, sự kiện thể thao lớn nhất trong năm là Olympic London 2012 cũng chính thức khai cuộc hôm nay. Với đoàn thể thao Việt Nam, đây là kỳ Olympic có số lượng vận động viên tham dự nhiều nhất từ trước đến nay. Đáng mừng hơn, 18 vận động viên đều tranh tài ở các môn thể thao cơ bản của Olympic. Điều này chứng tỏ thể thao Việt Nam đã có bước đi phù hợp; biết đầu tư đúng trọng tâm, trọng điểm.

Dẫu nhiều điểm tích cực nhưng nhiều người đã tiên liệu kịch bản xấu nhất là đoàn thể thao Việt Nam sẽ ra về tay trắng. Nếu điều đó xảy ra, sẽ chẳng mấy ai trách móc gì nhiều, vì Olympic là đấu trường thể thao khốc liệt nhất, mà thực lực của chúng ta còn yếu, tấm huy chương đồng với ta cũng là quý giá lắm! Vận động viên chúng ta tiến bộ, nhưng các anh tài nước bạn đâu có thiếu và cũng không ngừng nâng cao thành tích. Vì vậy, không nên quá kỳ vọng vận động viên nước ta sẽ làm nên chuyện đình đám ở Olympic kỳ này.

Ai đó từng nói đại ý rằng: Trong thể thao, kết quả mới là điều quan trọng nhất; kẻ thắng có quyền lớn tiếng và người thất bại nên im lặng! Điều này về cơ bản là đúng nhưng có những người thua lại xứng đáng được vinh danh. Nhiều người hẳn còn nhớ tại SEA Games 26 ở In-đô-nê-xi-a năm 2011, người hâm mộ đã phải cảm động trước ý chí thi đấu tuyệt vời của vận động viên điền kinh Nguyễn Thị Phương. Ở nội dung 3000m vượt rào nữ, khi cách đích 2m, cô đã kiệt sức và để vuột mất tấm huy chương vàng. Nhưng rồi cô lết, nhoài, vươn tới và tay chạm vào vạch đích để vừa đủ về nhì và sau đó là đi... cấp cứu. Cái đích chỉ cách có 2m, nhưng trong trường hợp của Phương khoảng cách đó dường như là bất tận. Chỉ là người về nhì nhưng Phương đã thể hiện được phẩm chất ngoan cường, vươn lên khó khăn trong mọi hoàn cảnh. Những biểu hiện làm rung động lòng người thì sẽ còn mãi và không chiến thắng nào có thể so sánh được. Ở trong trường hợp này, kẻ thua vẫn đáng được nhớ!

Có một điều kỳ lạ, vận động viên Việt Nam thường có thành tích tốt, thậm chí phá kỷ lục của chính họ tại đấu trường SEA Games, ấy thế mà bước vào các giải đấu lớn thế giới, các vận động viên không còn là chính mình. Ở kỳ Olympic 4 năm về trước, Nguyễn Tiến Minh đang nằm trong top 10 thế giới đã thất bại trước một tay vợt kém anh hơn 50 bậc. Cũng ở kỳ Olympic đó, kình ngư Nguyễn Hữu Việt đã thi đấu bết bát, kém xa những gì anh từng làm được tại đấu trường SEA Games. Sau khi thất bại, cả hai vận động viên đều không lý giải nổi thất bại của chính mình. Các chuyên gia chỉ kết luận đơn giản, đổ hết lỗi cho tâm lý thi đấu bất ổn. Vận động viên của chúng ta đã bị ngợp khi phải thi đấu ở một không khí, một môi trường hoành tráng với những đối thủ rất mạnh mới chỉ được nghe tên! Và thế là các vận động viên bỗng run tay, chùn chân...

Với một thứ trừu tượng là tâm lý thi đấu sợ sệt, ngôn ngữ vỉa hè có từ thật trừu tượng để miêu tả là “xoắn”! Lẽ ra ở một đấu trường không bị bệnh thành tích chi phối, đáng lẽ các vận động viên phải thi đấu với một tinh thần thoải mái, như là... không có gì để mất. Đã rất khó khăn để giành vé tới Olympic và không biết Olympic lần tới có được góp mặt hay không, vậy tại sao các vận động viên không thi đấu hết mình? Sao phải “xoắn”? Tại sao không tái hiện lại những hành động mạnh thể chất và đẹp tâm hồn như ở SEA Games hay ASIAD? Sao không mạnh mẽ nghĩ rằng mình có thể làm được nhiều hơn thế, mình có thể tự thay đổi số phận? Biết người biết ta là cần, biết người mà khinh người là dại, nhưng biết người mà sợ người đến mức co cúm lại là bản lĩnh thi đấu yếu kém.

Ở thì tương lai, vận động viên Việt Nam dư sức hoàn tất “giấc mơ vàng” Olympic. Nhưng điều quan trọng trong thể thao không hẳn là thành tích, vì vậy cần gạt bỏ sự tự ti và những áp lực vô hình để thi đấu sòng phẳng, chớ để mang tiếng “chưa đánh đã hàng”. Mỗi vận động viên cần phải thể hiện tinh thần thi đấu trên 100% phong độ vì danh dự bản thân và vì màu cờ sắc áo. Chắc chắn, ý chí sắt đá, tinh thần quả cảm trong thi đấu của các vận động viên sẽ lan tỏa đến quần chúng, nhất là lớp trẻ để cùng hướng vào những mục tiêu cao đẹp của đất nước trong giai đoạn mới. Đó mới là lợi ích sâu xa mà thể thao mang lại cho xã hội!

HOÀNG BÌNH PHƯƠNG

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét